Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

ĐÃ BÔI HUYẾT CHƯA?

          Có câu chuyện kể như sau. Trong đêm Lễ Vượt Qua đầu tiên, tại một gia đình Y-sơ-ra-ên, con chiên đã được giết. Huyết con chiên đã được bôi lên mày và hai cột cửa. Sau khi quay con chiên, mọi người đã ăn nó với rau đắng. Họ chờ đợi giờ quyết định lúc nửa đêm, khi mà thiên sứ sẽ giết con đầu lòng của gia đình nào không bôi huyết. Người cha bế đứa con trai nhỏ và duy nhất của ông vào giường nhưng cậu bé không tài nào ngủ được. “Cha ơi, con không thể ngủ. Cha có chắc là huyết đã được bôi lên cột cửa không? Nếu lỡ huyết đó đã bị xóa đi thì sao?” Người cha đáp lời. “Rồi con ạ! Con tin cha đi, đừng lo lắng nữa.” Đêm khuya dần, cuối cùng cậu bé cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng rồi nó bừng tỉnh giấc bởi cơn ác mộng. "Cha ơi, con sợ lắm. Con muốn đi ra cửa để xem!”
          Người cha đốt đèn, nhẹ nhàng bế đứa con trai của ông ra cửa. Trong sự hãi hùng của họ, huyết chiên vẫn chưa được bôi lên. Người cha vội vàng tìm huyết để bôi lên mày cửa. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm với niềm vui sướng và bình an trở về giường ngủ của mình. Không lâu sau, trong khi cả xứ Ê-díp-tô vang lên những tiếng kêu la than khóc, người cha bồng con trai cùng vợ, nối với dòng người Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Tuy trong cảnh ồn ào như thế, cậu bé vẫn yên giấc nồng.
          Chỉ có huyết Chúa Cứu Thế mới có thể bảo đảm cho chúng ta sự sống đời đời. Đừng bao giờ để cho tâm linh của bạn cảm thấy an ổn nếu chưa có những dấu hiệu chắc chắn về sự tha tội của Chúa Jêsus qua dòng huyết vô tội của Ngài. Nhiều người cứ ngỡ rằng mình đã có "dấu của huyết" và ngủ quên trên những tập quán lễ nghi của Hội thánh. Hãy kiểm soát lại xem đời bạn đã được bôi huyết hy sinh của Chúa hay chưa!
“Huyết bôi trên nhà các ngươi ở, sẽ dùng làm dấu hiệu; khi Ta hành hại xứ Ê-díp-tô, thấy huyết đó, thì sẽ vượt qua, chẳng có tai nạn hủy diệt các ngươi.” (Xuất Ê-díp-tô ký 12:13)
(Sưu Tầm)

ALEXANDER ĐẠI ĐẾ


          Alexander và vua cha Phi-líp đang xem người của hoàng gia kiểm tra bầy ngựa mới. Alexander chỉ: “Ồ, Ba hãy xem con ngựa đen kia, tên nó là Bucephalus, con ngựa có đốm trắng giữa trán, trông nó hùng dũng như một con bò tót vậy!” Vua cha lắc đầu: “Nó không tốt đâu, trông nó hung dữ quá, không ai có thể cưỡi nó được!” Alexander nói: “Thưa Cha, con nghĩ là con có thể cưỡi! Xin cho con thử xem.”      Vua Phi-líp nhìn con và cười: “Con nghĩ con có thể trị được nó sao? Không phải dễ đâu cậu bé. Nhưng thôi, con cứ thử đi!” Alexander phi ngựa về phía bầy ngựa, khi gần đến, chàng giảm tốc độ lại, chuyển qua nắm lấy sợi dây cương của con ngựa bất kham và nhẹ nhàng quay nó hướng về phía mặt trời, rồi nói nhỏ vào tai nó. Chỉ trong chốc lát, con ngựa đứng yên. Alexander nhảy lên lưng ngựa và cưỡi nó đi trong sự khâm phục của mọi người. Vua Phi-líp nói: “Nó đã thuộc về con. Con đã dùng bí quyết gì để chinh phục nó vậy?” - “Con để ý thấy mặt trời đang phủ bóng nó và những hình thù đen đốm trên mặt đất làm nó sợ, vì thế con quay nó hướng về phía mặt trời, và nó không còn sợ nữa.” Đó là cách Alexander chế ngự được Bucephalus – con ngựa mà ông đã cưỡi suốt trong những trận chinh phục thế giới của mình.
          Có thể chúng ta đang bối rối hoặc khủng hoảng vì những bóng râm trong cuộc đời: Bệnh tật, Thất bại, Thảm họa, Sa ngã, Mất mát! Nó làm chúng ta mất bình tĩnh, hoảng loạn. Hễ ngày nào chúng ta còn chăm chú vào những điểm tối ấy, ngày đó chúng ta vẫn còn bất an và sầu thảm. Hãy hướng về mặt trời Chân lý, về Chúa Cha, ánh sáng và sự cứu rỗi của chúng ta. Sự vinh hiển và quyền năng của Ngài sẽ xua tan những nỗi sợ hãi trong tâm hồn, Ngài sẽ khiến chúng ta can đảm hơn để đương đầu với thực tại. Không một bóng tối nào có thể lẩn khuất quanh ta nếu ta mạnh mẽ bước đi trong ánh sáng của Ngài.
“Đức Giê-hô-va là ánh sáng và là sự cứu rỗi tôi: Tôi sẽ sợ ai?" (Thi thiên 27:1a).
(Sưu Tầm)

TÌNH YÊU VĨNH HẰNG

          George Matheson sanh năm 1842, tại Glasgow, Tô Cách Lan. Từ bé ông đã bị chứng mắt kém, nhưng Matheson cố theo đuổi việc học cho đến năm 18 tuổi thì bị mù hoàn toàn. Dầu vậy ông vẫn nỗ lực để tốt nghiệp Tiến sĩ, rồi về làm chủ tọa một Hội thánh có hơn 2.000 tín đồ. Dù thành công một cách đáng khâm phục như vậy, nhưng khi nhắc đến Matheson, ít ai biết đến chuyện đó, người ta chỉ nhớ đến bản Thánh ca bất hủ mà ông đã sáng tác, bài “Tình yêu chẳng bao giờ bỏ rơi tôi.” (Thánh ca Cơ Đốc tiếng Anh "Church Hymnal" số 145 “O Love That Wilt Not Let Me Go.") Vào một buổi chiều không mong đợi, Matheson nhận được tin người yêu đột ngột hủy bỏ hôn ước với lý do: vì ông bị mù, mặc dầu ông đã bị mù trước khi họ quen nhau!!! Matheson choáng váng!
          Ngồi đơn độc, một luồng ánh sáng soi vào tâm trí, Matheson nhận ra tình yêu đời nầy chỉ là tạm bợ, mỏng manh. Chỉ có tình yêu của Đức Chúa Trời là vĩnh cửu, và đáng để đặt tất cả niềm trông cậy. Ngài chấp nhận ông như chính ông là thế, một tình yêu vô điều kiện.        Cảm xúc ấy đã trào dâng để trở thành những lời hát Thánh ca ngọt ngào và sâu lắng, ca ngợi tình yêu đời đời bất diệt của Thượng Đế nhân từ. Đức Chúa Trời nói với chúng ta qua tiên tri Giê-rê-mi rằng “Phải, Ta đã lấy sự yêu thương đời đời mà yêu ngươi, nên đã lấy sự nhơn từ mà kéo ngươi đến.” (Giê-rê-mi 31:3).
          Cho dù bạn có bị ruồng bỏ trong thế giới nầy, cho dù tình yêu mà bạn tin tưởng nhất có trở thành sự phản bội, thì hãy nhớ đến lời hứa của Đức Chúa Trời, để vững tin rằng có một tình yêu đời đời đang dành cho chúng ta.

“Vì tôi chắc rằng bất kỳ sự chết, sự sống, các thiên sứ, các kẻ cầm quyền, việc bây giờ, việc hầu đến, quyền phép, bề cao, hay là bề sâu, hoặc một vật nào, chẳng có thể phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta.” (Rô ma 8:38,39).

(Sưu tầm)