Người
nông dân nọ thuê một mảnh đất để cày cấy đã nhiều năm. Ông là một người
rất siêng năng trong việc đồng áng, vì thế không mấy khó khăn trong
việc tiếp tục gia hạn hợp đồng thuê đất. Nhưng một ngày kia, người quản
lý đến nói với ông: “Con trai của ông chủ sẽ cưới vợ, và anh ta quyết
định sẽ sống tại nông trại nầy. Cho nên khi hợp đồng thuê hết hạn cuối
năm nay, ông phải đi tìm một miếng đất khác.” Người nông dân choáng
váng, ông nài nỉ để mình tiếp tục được thuê nông trại đó, nhưng bị chối
từ.
Về
nhà, người nông dân tự nghĩ: “Thật là uổng công ta bấy lâu!” Càng nghĩ,
ông càng giận đến độ muốn trả thù. Ông đi tìm những giống cỏ hoang khó
diệt nhất, rồi trong một đêm tối trời trước ngày ông phải rời nông trại,
ông đi gieo chúng khắp cả cánh đồng mà bấy lâu ông đã bỏ công sức để
giữ cho nó tốt tươi. Trở về nhà, ông hài lòng với những gì mình đã làm.
Sáng hôm sau, trong khi người nông dân đang thu dọn hành lý của mình để
ra đi thì viên quản lý lại đến. Ông ta nói: “Con trai của ông chủ đã đổi
ý, anh ta sẽ sống ở thành phố, vì thế ông có thể tiếp tục thuê nông
trại nầy.” Người nông dân không tin vào tai mình! Ông đứng đó im lặng,
rồi nhớ đến những gì mình đã làm đêm qua. Trước mắt sẽ là những chuỗi
ngày dài vất vả để nhổ những chùm cỏ dại đó. Ông tự trách bản thân:
“Mình đúng là một thằng khờ!”
Khi
những mong muốn không được thỏa mãn, lòng người có thể sanh ra thù hận,
dẫn đến những hành vi độc ác không lường được. Những lúc bạn trút cơn
giận của mình bằng một hành động cay nghiệt lên ai đó, có bao giờ bạn
nghĩ đến cảnh tượng chính mình sẽ phải hứng chịu sự cay nghiệt như vậy
chăng? Cuộc sống quá ngắn ngủi để ganh ghét và trả thù nhau, hãy sợ rằng
ta sẽ phải gặt những gì mình đã gieo.
"Các ngươi lường cho người ta mực nào, thì họ cũng lường lại cho mực ấy." (Ma thi ơ 7:2b).
(Sưu tầm)