Năm
1897, Martin Dalton 28 tuổi, đã giết chết một nhà buôn ở New York, ông
bị kết án chung thân. Đến năm 1930, vụ án được xét lại. Tòa án quyết
định trả tự do cho Dalton vì cho rằng 33 năm tù đã đủ trả giá cho tội
lỗi của ông. Bao nhiêu năm qua Dalton mong chờ lệnh ân xá, nhưng đã quá
mòn mỏi rồi, ông nhận quyết định ân xá khi đã ở tuổi 61. Lẽ ra vui mừng
khi cầm quyết định nầy, thì ngược lại, Dalton run sợ. Xã hội bên ngoài
đã có biết bao thay đổi trong 33 năm qua! Thuở ấy chỉ có ngựa và xe
ngựa, bây giờ xe hơi đã chạy vùn vụt trên đường. Ra khỏi tù, ông sẽ đi
đâu, ở đâu, làm gì? Người thân không có, tiền bạc cũng không! Suy nghĩ
trong nhiều ngày, cuối cùng Dalton thỉnh nguyện: “Xin cho tôi được ở lại trong tù!”
Bất
đắc dĩ, tòa án và trại giam chấp nhận yêu cầu của ông. Ngày 23-3-1960,
Martin Dalton đã qua đời tại nhà lao Rhode Island State, sống thọ 91
tuổi. Ông đã có 63 năm sống trong tù, 33 năm do thi hành bản án và 30
năm kia là sự tự nguyện.
Dalton
đã thích nghi với ngục tù. Nhiều người sống quá lâu trong tội lỗi đến
nỗi dường như quá thích hợp với một đời sống như thế. Họ dị ứng với môi
trường trong sạch, xa lạ với sự thánh thiện. Ma quỷ làm cho chúng ta
quen dần với bầu không khí ô nhiễm bởi tội lỗi, đến nỗi ngột ngạt khi
hít thở không khí trong lành của điều thiện. Rồi đến một ngày, người ta
cảm thấy không cần sự cứu rỗi, không cần sự tha thứ và tự do. Chúa mời
dân sự Ngài đi vào con đường ngay thẳng, bình an và yên nghỉ, nhưng Ngài
thường nhận được lời khước từ!!! Hỡi những tâm hồn mệt mỏi bởi gánh
nặng của tội đời, những ai đang bị giam cầm bởi quyền lực tăm tối, xin
nghe lời mời gọi của Chúa, nhẹ nhàng và êm dịu: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ!” (Ma thi ơ 11:28).
Đức Giê-hô-va phán như vầy: "Hãy
đứng trên các đường cái và nhìn xem; tra xét những đường lối cũ, xem
thử đường tốt ở đâu: hãy đi đường ấy, thì các ngươi sẽ được sự an nghỉ
cho linh hồn mình. Nhưng chúng nó đáp rằng: Chúng tôi không khứng đi đường ấy!” (Giê-rê-mi 6:16).