Xe
lửa bắt đầu chuyển bánh, Gandhi nhảy vội lên tàu. Một chiếc giày của
ông rơi xuống. Gandhi không thể nào nhảy xuống để nhặt nó trong khi tàu
chạy càng lúc càng nhanh. Nếu trong trường hợp như vậy, bạn sẽ làm gì?
Trước
sự sững sờ của mọi người, Gandhi đã tháo luôn chiếc giày còn lại và ném
về phía chiếc giày kia. Những hành khách trên tàu lấy làm lạ về hành
động kỳ quặc của ông. Gandhi mỉm cười và giải thích: “Nếu có một người
nghèo nào lượm được chiếc thứ nhất, họ có thể tìm thấy chiếc thứ hai và
sẽ mang được đôi giày của tôi!”
Chúng
ta ít nghĩ đến người khác, mà thường nghĩ về bản thân mình nhiều hơn.
Khi gặp sự mất mát, điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi
và bất hạnh của bản thân. Chúng ta đã phí quá nhiều thì giờ cho sự tiếc
nuối, than thở và chán nản, thậm chí trở nên cáu gắt và bực bội vì những
rủi ro xảy ra. Khi gặp bất trắc, tư tưởng ta chỉ xoay quanh chính mình
và những điều mình phải chịu đựng, mà không thể có những sáng kiến lạc
quan để chuyển sự tổn thất trở thành một điều hữu ích nào đó. Quanh quẩn
với những thiệt hơn của riêng mình, chúng ta không để những ý tưởng
phúc lợi cho tha nhân có cơ hội nẩy mầm.
Gandhi
đã có một hành động thật cao quí, bởi trong sự mất mát của mình như
thế, ông có thể lập tức nghĩ đến người khác. Hành động của Gandhi chứng
tỏ việc “nghĩ đến người khác” đã trở thành một phần trong tư tưởng và
nguyên tắc sống của ông. Nếu trong những lúc bình an và thành công mà
chúng ta còn không quan tâm lo lắng cho những kẻ bất hạnh hơn mình, thì
liệu khi gặp khó khăn, tổn thất, ta có thể làm được điều đó hay không?
Khi bạn giảm thiểu thì giờ và tâm trí nghĩ đến mình, bạn sẽ thấy có rất
nhiều những nhu cầu của người khác đang cần được bạn quan tâm.
(Sưu tầm)